HUFI TRONG TÔI LÀ....
Không phải là cái gì đó quá lớn lao, chỉ đơn thuần là những điều giản dị, quen thuộc, là những xúc cảm chân thật, và là một phần trong tôi – HUFI! Đôi dòng tùy bút còn vụng về này xin gửi lại đây, xem như ghi dấu quãng đường bốn năm không dài không ngắn gắn bó cùng nhau Hufi nhé!
… LÀ SÂN GA
Kết thúc 12, chúng tôi, những đứa học sinh cuối cấp, tạm gác lại những tiếc nuối, vấn vương của cái thuở mộng mơ. Mỗi đứa chọn cho mình một sân ga để tiếp tục cuộc hành trình vào đời. Trước mắt là vô vàn những sân ga lớn có, nhỏ có, rồi cũng chẳng biết cái cơ duyên nào đã đẩy đưa tôi đến với Hufi - sân ga của tôi. Chỉ biết lúc đó những cuộc nói chuyện của chúng tôi đều xoay quanh những dự định tương lai:
- “Mày tính học ngành gì đấy!?”
- “Công nghệ thực phẩm?”
- “Vậy mày thi trường nào?”
- “Học thực phẩm thì vào trường thực phẩm chứ đâu” …
Vậy đấy, hồi đó cứ nghĩ trong đầu là học thực phẩm thì vào trường thực phẩm, chứ cũng chẳng thèm mảy may đến các trường khác, âu cũng là cái duyên. Và rồi tôi cũng may mắn giành được chiếc vé thông hành để bước lên tàu. Chuyến tàu sẽ đưa tôi đi nhanh hơn, đến gần hơn với cánh cửa thành công. Dĩ nhiên có bước vào được cánh cửa đó hay không thì là tùy vào bản thân mỗi người, bởi lúc đó tàu đã trả khách để tiếp tục đón những hành khách tiếp theo. Chính vì vậy mà trong tôi Hufi là sân ga chứ không phải bến đỗ, cũng như lời của một người thầy trong những tiết học đầu tiên của tôi tại Hufi - “Thi đỗ đại học là một điều đáng tự hào, nhưng các bạn đừng bao giờ ngủ quên trên chiến thắng vì phía trước là cả một chặng đường dài gian truân”. Và đó cũng chính là điều tôi muốn nhắn gửi lại với những hành khách tiếp theo của sân ga này, Hufi sẽ giúp bạn nuôi dưỡng ước mơ cho tương lai chỉ khi bạn cố gắng và nỗ lực không ngừng.
… LÀ THANH XUÂN
Thanh xuân của tôi, tuổi trẻ của tôi rõ ràng là đang gắn bó với Hufi. Và sau này khi tôi già đi, khi có vô tình nhắc nhớ đến cái thanh xuân quý báu thì làm sao có thể thiếu được Hufi.
Ở đây, tôi gặp được những người thầy giúp tôi định hướng được con đường tương lai. Cũng ở đây, tôi tìm được những người bạn có thể xem là tri kỉ, luôn đồng hành và sát cánh bên tôi.
Thanh xuân êm đềm bên giảng đường, là nơi mà chúng tôi, những người trẻ đang nuôi dưỡng giấc mơ của mình, đang chờ ngày được vẫy vùng nơi đại dương đầy sóng gió. Và đó cũng là lúc mà chúng tôi nhận ra rằng chẳng đâu bình yên bằng Hufi, bởi ngoài kia con người ta chạy theo nhiều thứ lắm, họ hối hả, tranh giành lẫn nhau mà đi lên chứ chẳng yêu thương, nâng đỡ ta như cô thầy, cũng chẳng chậm lại một chút ngồi nghe ta than thở như chúng bạn đâu, cứ lớn lên, cứ đi xa rồi sẽ thấy.
Thanh xuân là những tháng ngày tươi cười cùng lũ bạn bên trang sách, những nụ cười vẫn còn lắm vô tư. Là những lúc một mình đi dọc khắp hành lang từ nhà B sang nhà A rồi lại nhà F, từ lầu hai lên lầu sáu, thi thoảng ghé lại và lưu giữ hình ảnh Hufi qua một góc chụp nào đó và chợt nhận ra trường tôi cũng đẹp lắm chứ, mặc dù chỉ là chụp bằng mắt thôi nhé, bởi mắt là chiếc máy ảnh rõ nét nhất và kí ức là bộ nhớ an toàn nhất. Cứ thế ngày qua ngày chúng tôi đi học, có người đi làm thêm và lại gặp nhau trong những tiết học, kể nhau nghe về bao điều, lên kế hoạch cho một vài chuyến đi. Thanh xuân như vậy đẹp không? Đẹp chứ, bình yên chứ, mặc cho ngoài kia là bão bùng thì hãy cứ an nhiên khi còn có thể. Và nếu được lựa chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn Hufi là nơi gửi gắm thanh xuân.
… LÀ NHIỆT HUYẾT TUỔI TRẺ
Những ngày đầu bước chân vào Hufi tôi đã được hứa hẹn với nhiều hoạt động hay và ý nghĩa, bởi trường có rất nhiều câu lạc bộ chuyên tổ chức các công tác xã hội. Và Đội Công tác xã hội Khoa Công nghệ thực phẩm là cái nôi cho những chuyến đi tình nguyện đầu tiên của tôi, những chuyến đi mà tôi ao ước được tham gia ngay từ khi còn học cấp 3. Chương trình đầu tiên tôi tham gia là “Xuân yêu thương -2015” do Đoàn khoa Công nghệ thực phẩm tổ chức tại Tiền Giang. Đó cũng là lần đầu tôi biết đi bộ khắp các con hẻm, ghé vào từng nhà bán từng hộp bắp, từng chai nước, xin từng chút ve chai và quần áo cũ. Lần đầu tôi đi nhiều như vậy, rã rời như vậy nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài, bởi tôi còn có đồng đội, mỗi con đường chúng tôi đi qua để gây quỹ đều giòn tan tiếng cười, vui vì nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người và vui hơn nữa khi biết những việc mình làm sẽ đem đến niềm vui cho rất nhiều em nhỏ ở nơi khó khăn kia. Và cũng là lần đầu tôi thấy tự hào được là sinh viên Hufi đến vậy.
Ngay từ khi bắt đầu gây quỹ, những người cùng chung chí hướng như chúng tôi đã gắn bó với nhau và tình cảm ấy càng thắt chặt hơn khi chương trình diễn ra, chúng tôi ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, chạy chương trình cùng nhau, ai cũng nhễ nhại mồ hôi nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt. Để rồi sau một ngày dài lại quây quần bên bếp lửa, đàn hát cho nhau nghe, san sẻ nhau từng củ khoai thơm lựng mà quên hết mệt nhọc. Làm tình nguyện sao mà thân thương thế!
Cũng không thể quên được năm ngày gắn bó cùng nhau trong “Xuân về ấm áp- 2016” tại Đăk Nông, vượt qua cái nắng, cái gió và cái lạnh buốt của cao nguyên những ngày cuối đông, cả những con đường đất đỏ lồi lõm, chúng tôi đến với những đứa trẻ nội trú. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trong sáng của lũ trẻ chân đất và cả khúc đồng dao vang vọng núi rừng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy, hạnh phúc vì chúng tôi đã may mắn tìm ra những hoàn cảnh đang thực sự cần mình. Hạnh phúc khi núi rừng sẽ không hoang vu nữa mà là ngập tràn tiếng cười bên những chiếc xích đu và cầu trượt mới. Hạnh phúc vì mùa xuân vùng cao sẽ không lạnh buốt nữa mà ấm áp trong đôi dép, trong chiếc áo mới và ấm cả tình người.
Chỉ cần như vậy là đủ, nhiệt huyết tuổi trẻ của tôi chỉ mong đánh đổi được những điều vô giá như vậy. Và có lẽ thanh xuân sẽ không thể trọn vẹn nếu không một lần được cống hiến sức trẻ, được sống hết mình với những điều tâm đắc.
Cảm ơn Hufi đã cho tôi một tuổi trẻ đáng nhớ, và chắc chắn rằng tất cả những điều này sẽ luôn theo tôi trong những bước chân tiếp theo trên đường đời. Mong rằng chặng đường sắp tới Hufi sẽ gặt hái được nhiều thành công và là cái nôi của nhiều người tài hơn nữa. Cho dù tôi có đi đâu, về đâu, thì cũng sẽ gói gọn và cất giữ một miền kí ức đáng tự hào mang tên “HUFI”!
Sinh viên: Trần Thị Vy Ngọc
Lớp 05DHTP2
Niên khóa 2014 -2018