Nếu ai hỏi tôi về cuộc sống sinh viên của tôi như thế nào? Thì tôi xin mạnh dạn trả lời: "Đó là quãng đường thanh xuân đẹp nhất mà tôi chẳng có thể tìm lại nó lần thứ 2".
Một buổi chiều nhè nhẹ, một cơn mưa phảng phất vừa qua, cái không khí se se lạnh bao trùm cả không gian quanh tôi. Lòng tôi chợt thắt lại nhớ về những ngày tháng đã qua, nhớ về những kỉ niệm của thời sinh viên suốt hai năm vừa qua. Quãng đường sinh viên mà chúng tôi ai ai cũng đều trải qua những nốt nhạc thăng trầm của cuộc sống, ai cũng đều có những niềm vui những nỗi buồn chất chứa khác nhau và ai cũng đều giữ lại cho riêng mình những miền ký ức đẹp nhất của thời sinh viên.
Và tôi cô sinh viên năm hai, chặng đường tôi đã gắn bó bên mái trường ĐH Công nghiệp Thực phẩm TP.HCM không phải quá ngắn cũng không quá dài nhưng đó là khoảng thời gian mà tôi đã có biết bao kỉ niệm đẹp bên đám bạn thân, chúng tôi đã cùng nhau vui chơi, cùng nhau học tập và trau dồi được rất nhiều kiến thức, nhiều điều hay bổ ích từ thầy cô.
“Bánh xe thời gian cứ trôi mãi” để rồi ai trong chúng ta mỗi khi nhìn lại đều ngỡ ngàng và lưu luyến.
Tôi nhớ những ngày đầu nhập học!
Rời đến một thành phố đông đúc, ồn ào và đầy náo nhiệt với biết bao điều mới lạ, lòng tôi lại có chút lo lắng. Mới ngày nào chỉ là một cô học sinh vừa rời xa mái trường cấp ba, rời xa vòng tay yêu thương của thầy cô và bạn bè, giờ đây đã cầm trên tay phiếu nhập học đứng trước cánh cổng trường đại học đầy uy nghiêm và rộng lớn cảm xúc trong tôi bồi hồi đến khó tả.
Tôi nhớ đến những buổi học đầu tiên!
Nhìn cả khung thời khóa biểu mà chẳng hình dung được ngày mai mình sẽ học như thế nào? Rồi phòng học đó nằm ở đâu? Và hàng trăm câu hỏi khác đặt ra trong đầu tôi lúc ấy. Rồi đến tiết học đầu tiên khi bước vào lớp học, lớp học không giống những lớp khác mà tôi đã từng trải qua với một không gian hoàn toàn mới, xung quanh tôi là những người bạn mới, những người bạn đến từ nhiều vùng miền khác nhau. Từ nét văn hóa, đến cả giọng nói mọi thứ đều mang đến sự bỡ ngỡ trong tôi. Và lúc ấy tôi đã chọn cho mình một vị trí ngồi cạnh khung cửa sổ nhìn bao quát xung quanh cả căn phòng mà lòng tôi chợt thắt lại, khóe mắt cay cay, lại nhớ về hình ảnh của thầy của cô của bạn bè năm cấp ba. Lúc đó tôi chỉ ao ước, giá như thời gian có thể một lần ngừng trôi, để tôi có thể quay về với những năm học tháng cấp ba, được trở lại là một cô học sinh nhỏ bé, đầy ngây ngô, hồn nhiên bên vòng tay yêu thương của thầy cô, được học tập rồi được vui chơi cùng đám bạn thân. Nhưng tôi đã thầm nghĩ: “Ai rồi cũng phải tự bước đi trên chính đôi chân của mình. Rồi ai cũng sẽ trưởng thành, sẽ thành công, sẽ có một sức mạnh thật phi thường vượt qua mọi khó khăn và thử thách trong cuộc sống”. Chính vì vậy nó đã khiến tôi phải mạnh mẽ hơn, thúc đẩy tôi có thêm nhiều động lực hơn và rồi tôi đã quen dần, hòa nhập được với môi trường của Đại học trong khoảng thời gian rất ngắn . Cũng chính những bài tập nhóm, những cuộc thảo luận chuyên đề cùng nhau đã dần kết nối tôi và các bạn đến gần nhau hơn, và chúng tôi có thể thấu hiểu nhau nhiều hơn.
Tôi nhớ cả những ngày tham gia chiến dịch tình nguyện!
Tôi lại càng được gắn kết với nhiều bạn hơn, được học tập trau dồi rất nhiều kỹ năng từ các anh chị tình nguyện viên đi trước. Được thỏa sức cống hiến sức trẻ và lòng nhiệt huyết của mình, chỉ với hy vọng có thể góp một phần sức lực của mình để mang đến cuộc sống ấm no, nhiều niềm vui và tiếng cười cho người dân và các em nhỏ . Tất cả những điều đó là một mảnh ghép rất quan trọng đã giúp bản thân tôi được hoàn thiện nhiều hơn, trưởng thành hơn, thời sinh viên của tôi lại càng trở nên ý nghĩa nhiều hơn.
Tôi nhớ cả đến những ngày thức trắng cả đêm, là chuỗi ngày phải vật vã đến trào dâng nước mắt chỉ vì bốn chữ “Đăng ký học phần”. Rồi nhớ những ngày chúng tôi phải chạy đua bên đóng “deadline”, những ngày miệt mài bên ánh đèn để ôn thi vật vã đến tận sáng mà chẳng biết mệt mỏi là gì.
Và nhớ cả những ngày học quân sự, những ngày phượt sài thành chỉ vài tiếng, hay cả những ngày lân la quán xá, chém gió, tán gẫu mọi chuyện trên trời dưới đất cùng những người bạn chí cốt…Thật quá nhiều kỉ niệm nó đã khiến tôi phải lưu luyến, bồi hồi về thời gian đã qua.
Dù tôi chỉ là cô sinh viên năm hai nhưng những kỉ niệm đó đã đưa tôi đến quá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Đại học Công nghiệp Thực phẩm TP.HCM là nơi đã bắt đầu của những hoài bão những ước mơ năm tôi 18 tuổi. Và cũng sẽ là nơi giúp tôi tiếp tục hoàn thành những dự định, những ươc mơ lớn hơn mà tôi đã từng ấp ủ. Đại học Công nghiệp Thực phẩm là nơi đã cho tôi nhiều bài học quý giá nhiều kiến thức hay từ những giảng viên tận tâm, tận tụy, luôn hết lòng, luôn giúp đỡ chúng tôi những lúc khó khăn nhất. Là nơi đã cho tôi được gặp gỡ được nhiều bạn, học hỏi được nhiều điều và thấu hiểu nhau hơn. Là nơi đã cho tôi nhiều kỹ năng, nhiều bài học đầy ý nghĩa về cuộc sống, giúp bản thân tôi có thể hoàn thiện tốt hơn, có suy nghĩ tích cực và lạc quan hơn.
Thầm cảm ơn mái trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm TP.HCM, cảm ơn những ngày tháng vừa qua đã mang đến cho tôi quá nhiều kỉ niệm đẹp của thời sinh viên. Chỉ còn trọn vẹn hai năm nữa chúng tôi sẽ trở thành những sinh viên năm cuối. Giờ đây tôi chỉ ước rằng thời gian sẽ trôi thật chậm, để tôi có thể đắm chìm trọn vẹn thật sâu và thật lâu, để níu giữ những năm tháng cuối cùng của thời sinh viên. Dẫu có thể cuộc sống sau này sẽ có nhiều lo toan đầy bộn bề, muôn vàng những khó khăn và thử thách, nhưng tôi tin rằng những kỉ niệm sẽ vẫn mãi còn đó, vẫn mãi đọng lại trong ký ức của mỗi chúng ta. Sẽ là nguồn động lực quý giá để chúng ta vững bước trên chặng đường tương lai phía trước.
Thời thanh xuân đẹp thật đấy nhưng chẳng bao giờ ta có thể tìm lại nó lần thứ hai. Vì vậy khi còn là sinh viên chúng ta hãy cố gắng học tập hết sức, vui chơi hết mình, tận hưởng thật trọn vẹn tuổi trẻ của chính mình. Để mai này dù là khi ta đang phải đương đầu với những khó khăn, vất vả, lo toan trong cuộc sống thì ta vẫn sẽ nở một nụ cười thật đẹp trên môi và tự hào vì chúng ta đã có những ngày tháng thanh xuân của tuổi trẻ thật tươi đẹp.
Tác giả: Võ Thị Bích Trâm
Lớp: 10DHDB1